Một phần của thành công chính là sự thất bại

Chúng tôi nhìn vào những sai lầm đó, xem nó vì sao xảy ra, chúng ta sẽ làm gì để sau này tránh mắc phải. Và đề ra những giải pháp xem cái nào giải quyết vấn đề tốt nhất.
“Thành công nghĩa là bước từ thất bại này đến thất bại khác mà vẫn không mất đi nhiệt huyết” – Winston Churchill

Trước khi chuyển từ Minneapolis đến New York năm 2006, tôi đã tôi làm việc trong bộ phận sản xuất chế bản của một trong những công ty quảng cáo hàng đầu ở Minneapolis.
that-bai1
Có một câu nói mà chúng tôi vẫn thường dùng đến khi cần : “Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép”. Đại loại nó có nghĩa là khi ai đó phát hiện ra sai lầm của bạn, thì bạn sẽ chỉ giơ tay lên trời và nói: “Đúng vậy, tôi đã làm sai, nhưng điều đó là ok”.Như vậy không có nghĩa là bạn thiếu trách nhiệm hay đang cố đổ lỗi cho ai khác. Những sai lầm nên được chấp nhận. Điều này cho phép chúng ta có cơ hội được học hỏi người khác và sửa chữa sai lầm.

Chúng tôi nhìn vào những sai lầm đó, xem nó vì sao xảy ra, chúng ta sẽ làm gì để sau này tránh mắc phải. Và đề ra những giải pháp xem cái nào giải quyết vấn đề tốt nhất. Thay vì coi đó là một thất bại đáng xấu hổ, chúng ta nên xem đó là một bài học giúp ích cho công việc sau này.

Bạn phải thật hoàn hảo

Mẹ tôi không nghĩ chúng ta được phép sai lầm.

Một vài năm trước khi về thăm Minneapolis, mẹ đã cho tôi mượn cái xe cũ của bà. Tôi đã vô tình để quên một chiếc bút máy mở nắp ở ghế sau. Vải bọc ghế là loại thấm hút với tốc độ ánh sáng, đó là lý do mà lúc sau nó để lại một vết loang to chừng một đồng xu. Tôi có nói lại chuyện này với mẹ, mẹ chỉ hờ hững đáp lại : “ Thật may là đó không phải chiếc xe mới, nếu không mẹ sẽ phát điên với con đấy”

Mẹ tôi như muốn nói rằng bà hiểu điều này là không thuộc về ý thức, nhưng rõ ràng nếu đó là đồ của tôi thì tôi sẽ trân trọng nó hơn. Dù có cố ý hay không thì bạn cũng đã làm đổ nó. Bạn phải làm mọi thứ thật hoàn hảo nếu không sẽ khiến người khác tức giận.Khi đủ lớn, tôi có thể hiểu được rằng người khác đang muốn nói điều gì và ý thức được rằng tôi đã làm sai điều gì.

Giống như môt đứa trẻ vẫn luôn ngơ ngác nhìn ra thế giới bên ngoài rộng lớn, luôn tò mò với mọi hành động của người khác, lạ lẫm với những ngón tay mụ mẫm của mình. Tôi lớn lên với những suy nghĩ được hình thành mặc định, chẳng hạn như cuộc đời này không có chỗ cho những sai lầm.

Sự thất bại của kế hoạch “không bao giờ thất bại”

Tôi đủ lớn để biết rằng sự tức giận giống như một hành động đáp trả lại sự bất công. Làm đổ mực là điều không ai muốn. Tôi không cố tình làm điều đó, vả lại nó cũng không có gì to tát. Nó chỉ là một tai nạn. Nó không đáng là nguyên nhân của sự tức giận, kể cả đó có phải chiếc xe mới hay không nữa.

Tuy nhiên, tôi hiểu rằng để tránh làm mẹ tức giận thì tôi nên cố gắng hạn chế những tai nạn kiểu này. Vì thế nên tôi luôn cố gắng trở thành một người không bao giờ thất bại.

Sự vụng về, cẩu thả đôi khi cả tính bất cẩn nữa luôn là nguyên nhân gây ra những tình huống đáng xấu hổ của tôi. Tôi cảm thấy như việc này đã ăn sâu vào bản chất của tôi. Tôi luôn không biết phải làm mọi thứ như thế nào và tôi cũng không được dạy phải làm chúng như thế nào nữa. Cho dù nó là cách dùng đũa, cách cầm bát hay thậm chí làm thế nào để không để nước trong hồ bơi té lên… Điều này thật sự làm tôi thất mệt mỏi.

Kế hoạch “không bao giờ thất bại” của tôi có vẻ diễn ra không được suôn sẻ cho lắm. Tôi vẫn luôn có những sai lầm. Thế nhưng thay vì đối mặt với nó tôi lại chọn cách chạy trốn. Bởi vì tôi cảm thấy xấu hổ, và tôi không muốn đối diện với nó. Chính vì thế mà tôi luôn bỏ lỡ những bài học mà tôi có thể học được, cách mà tôi có thể sửa chữa và cải thiện mọi thứ sau mỗi thất bại.

Tôi vẫn luôn sợ hãi rằng tôi có thế sẽ thất bại trong chính điều mà tôi thích và trông chờ nhất. Tôi luôn sợ điều tôi muốn sẽ không thành hiện thực. Thậm chí đôi lúc tôi còn không dám thử làm một điều gì đó, vì tôi sợ sự tiên đoán về những thất bại của tôi của mẹ là đúng. Tôi nghĩ mình cần có một kế hoạch dự phòng – cái mà trước giờ tôi chưa nghĩ tới.

Không sợ hãi bất cứ điều gì

Nỗi sợ hãi luôn bao trùm lấy tôi trong nhiều năm liền. Tôi gần như không chia sẻ và kết nôi với bất kỳ ai. Tôi khép mình trong những ý nghĩ và điều đó khiến cho mọi thứ luôn dừng lại ở “những ý nghĩ”.

Tuy nhiên mọi thứ đã kết thức ở hiện tại. Tôi không còn sợ hãi việc làm đổ mực.

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi muốn. Đổ mực lên bất kỳ nơi nào mà tôi thích. Mặc dù tôi có là người ý tứ nhất thế giới này đi chăng nữa thì mẹ vẫn sẽ nó nói với tôi là con thật bất cẩn.

Tôi vẫn sẽ làm vỡ đồ. Tôi vẫn sẽ làm dây mực. Tôi vẫn sẽ thất bại. Đôi lúc là như thế.

Nhưng, tôi biết, mọi chuyện đều rất bình thường và thỉnh thoảng là cần thiết. Bởi vì đó là cuộc sống, bạn là ai, bạn đang tìm kiếm điều gì. Chúng ta cần phải học tất cả những điều đó.

Thất bại không có gì đáng sợ, quan trọng là sau mỗi thất bại, bạn nhận ra được điều gì. Và những điều đó sẽ có ích cho bạn như thế nào. Bạn sẽ làm gì với nó để sớm tìm ra giải pháp thành công cho riêng mình.

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *